₫game 88 vin
game 88 vin-Tôi còn nhớ, hồi tôi học lớp một, nhà nghèo lại đông anh em nên phải tự đi học. Mà con đường từ nhà đến trường thì xa, ngày ấy đâu có xe như bây giờ. Sáng sớm tinh mơ tôi phải lẽo đẽo chiếc cặp trên vai để đến trường. Trời nắng tháng ba dữ dội tôi cuốc bộ hàng mấy cây số. Lúc ấy, đường đến trường làm gì có quán nước ven đường như bây giờ, mỗi lần thấy khát tôi cứ ghé tạm một nhà nào đó để xin gáo nước mưa uống cho đỡ khát. Gáo nước mưa ngày ấy không như những ly nước mía, sâm lạnh hay nha đam bây giờ nhưng lại chứa đựng biết bao nhiêu là tình cảm. Tôi nhớ như in sự nhiệt tình của những người dân quê, sự vồn vã, hỏi thăm, có khi nhường võng cho tôi nằm đỡ mệt,… Tất cả những điều đó đã làm cho những gáo nước mưa ngày ấy trong tôi mát lịm cho đến bây giờ.
game 88 vin-Tôi còn nhớ, hồi tôi học lớp một, nhà nghèo lại đông anh em nên phải tự đi học. Mà con đường từ nhà đến trường thì xa, ngày ấy đâu có xe như bây giờ. Sáng sớm tinh mơ tôi phải lẽo đẽo chiếc cặp trên vai để đến trường. Trời nắng tháng ba dữ dội tôi cuốc bộ hàng mấy cây số. Lúc ấy, đường đến trường làm gì có quán nước ven đường như bây giờ, mỗi lần thấy khát tôi cứ ghé tạm một nhà nào đó để xin gáo nước mưa uống cho đỡ khát. Gáo nước mưa ngày ấy không như những ly nước mía, sâm lạnh hay nha đam bây giờ nhưng lại chứa đựng biết bao nhiêu là tình cảm. Tôi nhớ như in sự nhiệt tình của những người dân quê, sự vồn vã, hỏi thăm, có khi nhường võng cho tôi nằm đỡ mệt,… Tất cả những điều đó đã làm cho những gáo nước mưa ngày ấy trong tôi mát lịm cho đến bây giờ.